Dường như mình đã chuẩn bị cho công việc này rất lâu rồi. Từ lúc còn chưa có người yêu, mình đã tưởng tượng ra khung cảnh có những đứa trẻ gọi mình bằng mẹ. Mình đã học và đọc về chăm sóc, giáo dục trẻ em từ sơ sinh đến học nói, học viết. Mình cũng khá thích trẻ con nữa nên mình hoàn toàn tự tin khi mình có bầu. Hẳn là con của mình thì sẽ được chăm sóc đầy đủ lắm vì mình là một bà mẹ có kiến thức mà, nhưng không các bạn ạ. Cuộc sống luôn trêu ngươi nhau. Từ những tuần đầu thai kì mình đã cảm thấy không khỏe, một phần là nghén, một phần là mệt mỏi. Hồi đó, mình đi khám luôn thì xác định là tiểu đường thai kì. Bệnh này cũng nhiều người gặp, nhiều người chỉ điều chỉnh ăn uống là không sao. Mình cũng hy vọng là mình trong đa số ấy. Nhưng không, mình lúc nào cũng thuộc thiểu số. Phẫu thuật tuyến giáp mình cũng phải làm hai lần mới xong. Cả thai kì đó mình chật vật, bữa nào cũng cân từng gr cơm. Sáng ra đã dậy nấu cơm ăn sáng và ăn trưa. Ăn xong lại chích máu test đường huyết sau 1h, sau 2h. Đồng thời, mình không được ăn gì khác cả nên dần dần mình cũng không thèm ăn gì cả. Mình vẫn nhớ như in từng buổi trưa ở cơ quan, mình ăn xong phải đi bộ tầm 20′ mới tiêu và giảm đường huyết. Ngày nào cũng vậy. Từ lúc vẫn mặc váy bình thường mùa hè, đến lúc mặc váy bầu dài tay mùa thu, đến những hôm đại hàn mùa đông, mình quấn cái áo măng tô đại cán như con gấu bắc cực đi đi lại lại. Những tưởng mình chăm chỉ thì ông trời thương xót. Nhưng không, em bé nhà mình đã thành thiên sứ. Mình chính thức trở thành “cựu” mẹ. Mình không còn gì cả.
Với tính cách của mình, khi mọi việc đến thì cứ đón nhận thôi. Cả quá trình mình khá bình tĩnh tiếp nhận, xử lí theo bác sĩ. Nhưng càng về sau, khi sóng yên biển lặng, mình mới có thời gian để sụp đổ. Từng chút tự tin của mình dần tan rã. Mình không muốn làm liên lụy đến bố mẹ, người thân, bạn bè. Mình không muốn mọi người phải nhìn mình bằng con mắt ái ngại nên mình vẫn thể hiện mặt tích cực ra ngoài.
Mình đã oán trách ông trời, mình đã tự an ủi bản thân, mình cũng đã nghĩ mình không sao. Cho đến khi mình lại có bầu. Lần này, mình vẫn bị bệnh đó nên mình xin tiêm sớm. Khi tiêm thì không đau, lúc đầu cũng khá ổn. Dù mình vẫn nghén kinh khủng. Ngày nào cũng nôn, cũng vừa ăn vừa chảy nước mắt do nín nhịn cơn buồn nôn. Mình còn không ngồi ăn được mà phải đứng, đi đi lại lại như trẻ con ăn rong vậy. Tất cả những hình ảnh của thai kì lần trước đều được tái hiện. Mình bắt đầu thấy sợ. Mình sợ nó là một vòng lặp mới, và mình lại vẫn như cũ.
Mặc dù bác sĩ cũng nói mình yên tâm, bác sẽ đồng hành với mình. Mặc dù bố mẹ mình luôn động viên, an ủi mình về một tương lai sáng lạn. Mặc dù chồng mình rất yêu và luôn bên cạnh vợ. Nhưng mình vẫn có những lúc bất lực.